Phan 34
Dưới lầu, truyền đến tiếng khởi động xe, DunG Ân cắn chặt ngón tay, đau nhức đến tê dại, không khác nào vết thương trong lòng cô.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng không về lấy một lần, mỗi ngày Dung Ân đều chỉ mặc đồ ngủ, ở yên trong phòng, cô được Vương Linh chăm nom chu đáo, nên sức khỏe cũng nhanh chóng hồi phục lại.
Chẳng bao lâu nữa là đến năm mới, Dung Ân xỏ dép đi ra ngoài ban công, thời điểm này trước đây, tuy rằng trong nhà chỉ có mẹ và cô, nhưng vô cùng vui vẻ, lúc này, ở trong một căn biệt thự rộng lơn, lại không hề cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.
“Dung tiểu thư, cơm xong rồi ạ”.
“Ừ”, Dung Ân đi vào phòng ngủ, cũng kéo lại rèm, “Em gọi điện cho cậu chủ chưa?”.
“Rồi ạ”, giọng nói Vương Linh dần nhỏ lại, “Cậu chủ nói, cậu không về”.
“Ừ”, Dung Ân theo Vương Linh xuống lầu, bàn ăn rộng lớn, chỉ có mình cô ngồi ăn, “Vương Linh, cậu chủ vắng nhà, em ngồi xuống ăn cơm cùng tôi đi”.
“Vậy sao được, Dung tiểu thư, như vậy là trái với phép tắc”.
“Phép tắc cũng là con người đặt ra, ngồi xuống đi”.
“Vâng, cám ơn Dung tiểu thư”.
Sự gần gũi của DUng Ân, sau nhiều ngày ở chung, Vương Linh đã hiểu được, khi ăn, cô không nói lời nào, Vương Linh liền mở miệng nói, “Dung tiểu thư, em có thấy chị thiết kế bản vẽ vài lần, chị học thiết kế ạ?”
“Ừ, là công việc của tôi”.
“Nhưng chị không đi làm sao, hơn nữa chị cũng đâu có thiếu tiền?”
“Vương Linh, có nhiều chuyện em không hiểu đâu, ăn cơm đi”, gần đây khẩu vị của Dung Ân đã khôi phục lại nhiều, ăn cơm xong, Dung Ân gọi Vương Linh đang thu dọn bát đũa lên lầu.
“Dung tiểu thư, có việc gì sao ạ?”
Dung Ân mở cửa phòng đựng đồ, bên trong treo vô số quần áo hàng hiệu, thậm chí có những chiếc còn đóng nguyên kiện, dù cho là nội y hay váy áo, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp, ở một ngăn tủ khác, còn bày rất nhiều giày, mọi thứ đều là Nam Dạ Tước mua cho cô.
“Woa…..”, Vương Linh cảm thán, “Ngày thường sao không thấy chị mặc bao giờ?”
Dung Ân cầm lấy một chiếc áo khóac kẻ ca rô, ướm thử lên người Vương Linh, thấy cỡ vừa vặn, lúc này mới cho vào túi, “Em cứ chọn vài bộ đi, giầy có thể sẽ không vừa chân, túi xách ở bên kia, nếu thích, cũng lấy vài cái đi”.
“Thế này, thế này sao được ạ”, Vương Linh cầm lấy túi đồ, tưởng như bị phỏng, cuống quít trả lại Dung Ân, “Chiếc áo này bằng mấy tháng tiền lương của em, em không thể nhận”.
“Cầm lấy, tôi mặc cũng không hết”, Dung Ân kéo tủ đầu giường, lấy ra từ bên trong một chiếc dây chuyền, “Hơn nữa, dù tôi có mang đi, sau này cũng không dùng đến, có thể giữ lại, cũng chỉ để làm đồ trang trí”, Cô cầm dây chuyền đặt vào tay Vương Linh, “Không được từ chối, tôi cũng nên cảm ơn em. Mấy thứ này bây giờ còn là của tôi, nếu tôi đi, cũng là của người khác”.
“Chị….”, Vương Linh ngẩng đầu, “Chị phải đi sao? Đi đâu ạ?”
“Về nhà”, Dung Ân nhớ tới nhà, khóe miệng liền vẽ lên một đường cong, cô cầm máy tính đi ra ngoài ban công, những thứ này, nếu có thể đổi lại được nụ cười của người khác, cũng đáng giá.
Vương Linh cũng không lựa chọn gì thêm, có chiếc áo cùng dây chuyền Dung Ân đưa cho, cô đã vui đến mức cả ngày không khép được chặt miệng, Dung Ân không khỏi than thở, vì sao hạnh phúc của người khác lại luôn đơn giản đến vậy?.
Công việc bề bộn, Nam Dạ Tước rất ít khi về, cho dù có lên lầu, cũng sẽ không vào phòng ngủ, chỉ vào thư phòng lấy đồ, rồi lại gấp gáp đi ngay.
Chẳng mấy chốc đã một tháng trôi qua, Dung Ân gọi điện cho anh vài lần, nhưng người đàn ông đều hoặc không nghe, hoặc chỉ nói vài câu qua loa rồi cúp máy.
Ngoài trời, tuyết đang rơi dày đặc, hôm nay, Dung Ân nhờ Vương Linh ra ngoài mua vài thứ, cố tình để cô ở nhà một mình.
Gọi điện thoại cho Nam Dạ Tước, lúc này chắc anh đã kết thúc công việc, sau vài tiếng tít tít, cuối cùng điện thoại không ai nghe. Dung Ân không từ bỏ, một lần nữa gọi lại.
Sau một hồi, bên kia mới truyền đến tiếng nói chuyện của người đàn ông, thanh âm mang theo sự thiếu nhẫn nại cực độ, “A lô”.
“Anh, tối nay về nhà được không?”
“Không”, người đàn ông nói xong, rợm tắt máy.
“Khoan đã,”, Dung Ân vội vã ngăn động tác của anh, giọng điệu giống như cầu xin, “Tối nay về, được không?”
“Có chuyện gì?”, Nam Dạ Tước hỏi gãy gọn.
“Coi như là vì quãng thời gian chúng ta từng ở bên nhau, Nam Dạ Tước, tối nay anh về, em chờ, được không?”.
Bên kia, chỉ truyền đến tiếng hít thở lạnh lẽo, người đàn ông không trả lời, nghe được tiếng tắt máy, DunG Ân đặt điện thoại lại chỗ cũ, tình huống như vậy, cũng không phải lần đầu tiên.
Cô vốn định lặng lẽ ra đi, nhưng dựa vào tính cách của Nam Dạ Tước, nếu anh không buông tay, tự mình đi đến đâu cũng chỉ phí sức.
Tháo nước ra khỏi bồn tắm massage, Dung Ân đứng dậy, thay quần áo ấm, mùa đông rất lạnh, cô lại không muốn dùng lò sưởi, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối, cô cầm lấy quyển sách đặt trên đầu giường lật giở vài tờ, cuộc sống của một người như vậy, cô đã chậm rãi quen thuộc.
Đợi rất lâu, xác định Nam Dạ Tước sẽ không về, Dung Ân lúc này mới buông quyển sách trong tay, tắt đèn.
Khi đang ngủ mơ màng, lờ mờ nghe được tiếng cửa mở, Dung Ân tưởng là Vương Linh, cũng không tỉnh dậy, trở mình rồi tiếp tục ngủ vùi.
Cho đến khi hai mắt chợt nhiên có cảm giác lạ thường, cô nheo mắt, chỉ thấy Nam Dạ Tước đang đứng trước giường, anh vận một bộ âu phục may thủ công màu đen phẳng phiu, không hề bị nhăn dù chỉ một chỗ. Trên cánh mũi trái, là viên kim cương băng lạnh tựa như đang ngạo nghễ trước mặt cô, Dung Ân không ngờ anh sẽ về thật, thậm chí có phần đường đột, khiến cô nhất thời không nghĩ ra cách phản ứng sao cho phải.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông tỏ thái độ lạnh lùng ra mặt với cô, từ trên cao nhìn xuống, Dung Ân chỉ cảm thấy từng tế bào đang run rẩy, không cách nào trốn tránh.
Cô xốc chăn lên, hai chân trần giẫm xuống nền nhà, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đỉnh đầu, cô không nói nửa câu, chỉ lặng lẽ nhìn anh, ngón trỏ chậm rãi đưa lên, đặt trên cúc áo ngủ.
Ngón tay linh hoạt, ở trước mặt anh lộ ra vài phần vụng về, nhưng rốt cuộc vẫn thuận lợi cởi bỏ áo xong xuôi, hai vai vẽ ra đường cong duyên dáng, xương quai xanh có để lại dấu hôn của anh đã vô số lần, hai tay Dung Ân vòng về phía sau, cởi bỏ áo ngực, cũng khom lưng cởi quần, khi cô hành động như vậy, từ đầu chí cuối, người đàn ông chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Toàn thân không một mảnh vải phô bày trước mắt anh, Dung Ân lại gần, hai tay quàng lên cổ Nam Dạ Tước, cơ thể cũng kề sát người đàn ông, sự băng lạnh của cúc áo, khiến toàn thân cô run lên, anh vẫn như cũ, áo quần chỉnh tề, Dung Ân kiễng ngón chân, hôn lên môi anh.
Cô học anh từng cử chỉ, kể cả cách thức hôn môi, đưa đầu lưỡi dần thâm nhập vào khoang miệng của người đàn ông, Nam Dạ Tước cũng không hề khép hàm, Dung Ân thuận lợi quấn lấy đầu lưỡi anh, nhưng anh chỉ bất động, ngước mắt nhìn, có thể trông thấy ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương của anh. Dung Ân nhắm mắt, khi hôn lên đầu lưỡi anh, người đàn ông vẫn như cũ không hề có phản ứng.
Sự khiêu khích như vậy, với cô mà nói, đã không còn làm dậy nổi chút nào ham muốn của anh.
Dung Ân đã cương quyết vứt bỏ chính mình, nhưng vẫn cảm thấy lúng túng, cô khẽ lui lại, mở mắt, đối diện là ánh nhìn âm u của anh, “Nam Dạ Tước, chúng ta giao dịch được không?”
“Giao dịch gì?”
“Một lần lên giường, đổi lại, anh mỗi ngày đều về nhà”.
Khóe mắt Nam Dạ Tước nhếch lên, đột nhiên anh vươn tay đẩy Dung Ân ngã xuống giường, cô tưởng rằng anh cự tuyệt, cũng không ngờ ngay sau đó người đàn ông đè xuống, nụ hôn tới tấp nóng bỏng khiến cô gần như không thể thở nổi, đầu lưỡi khẽ liếm, Dung Ân mở to hai mắt, chỉ cảm thấy ở đó dường như đã có vết rách, hạ bộ người đàn ông đè nén mạnh mẽ lên bụng Dung Ân, trong không khí đã loang tràn sắc dục.
Đầu lưỡi thuần thục quấn lấy khoang miệng của cô, vất vả một hồi lâu, Dung Ân mới có thể quay đầu dứt ra, còn chưa kịp thở, đã bị vặn lại, Nam Dạ Tước hung hăng áp chế cô, cô chưa bao giờ thấy anh điên cuồng như lúc này, tình huống này, khiến cô tránh không được cảm giác sợ hãi.
Dung Ân cởi bỏ cà vạt anh, sau khi cởi cúc, người đàn ông đưa tay về phía sau cởi bỏ áo áo, đến khủy tay, áo khoác không ra được, người đàn ông thử lại vài lần, sau cùng dứt khoát kéo xuống, mặt thắt lưng lạnh coong chà sát lên bụng DunG Ân, sau khi thân trên không còn vật cản, Nam Dạ Tước nhanh chóng cởi bỏ quần dài, trong phòng ngủ, trên sàn nhà, rải đầy quần áo của hai người, ga trải giường bị xô đẩy nhăn nhúm, người đàn ông nắm rõ được những chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể cô, bàn tay vuốt ve khuôn ngực đẫy đà, nụ hôn trượt xuống cổ Dung Ân, đầu lưỡi nóng bỏng kich thích vành tai cô, tiếng nỉ non như mèo kêu, tự nhiên từ trong miệng Dung Ân thoải mái buông ra.
Một tay kia dò xét hạ bộ cô.
Cô co chân, cảm giác khó chịu vô cùng tận.
Nam Dạ Tước di chuyển ngón tay, sau khi cảm thấy chính mình đã thỏa mãn, mới đem cơ thể hai người nhập làm một.
Trên chiếc giường, hai người đã trải qua biết bao lần hoan ái, Nam Dạ Tước cầm gối nhét dưới lưng Dung Ân, kiềm chặt hai đùi cô, ánh mắt nóng ran nhìn chòng chọc về nơi tiếp xúc của hai người.
Lần này, anh không còn để tâm đến cảm nhận của Dung Ân, theo nguyên tắc của anh, mỗi lúc một mạnh bạo, tưởng như hận không thể đẩy cô vào vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở lại), hai tay Dung Ân nắm chặt cánh tay Nam Dạ Tước, đầu ngón tay đâm vào da thịt anh, cứ như vậy, hai người bọn họ điên cuồng một đêm, anh thay đổi tư thế liên tục, không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm của cô, sau cùng, vẫn là cô thất bại, ở trên giường chỉ đành mặc anh tùy ý giày vò.
Cõi lòng Dung Ân dấy lên nỗi cay đắng, cơ thể là của cô, nhưng đến ngày cuối cùng rời khỏi, lại bội phản chính cô, sự thỏa mãn, thâm nhiễm vào trái tim cô lại chỉ còn sự phiền muộn, bị ánh đèn hắt làm cho chói mắt, Dung Ân quay đầu, có phần lúng túng.
Hai tay Nam Dạ Tước vặn lấy cằm cô, buộc cô đối diện con ngươi đen như mực của chính mình.
Dưới thân, khuôn mặt này vẫn quyến rũ, cơ thể này, phản ứng vẫn vụng dại, anh kéo cô áp sát vào lồng ngực mình, cô vòng tay ôm lấy tấm lưng anh, cô cảm nhận được cực hạn của anh, khi đã ôm chặt, người đàn ông lại đẩy cô ra, đỉnh điểm của dục vọng, trên người cô bày ra cảnh phong tình.
Người đàn ông đè lên người cô, thở dốc, anh ngay cả một cơ hội mong manh cũng không cho cô.
Dung Ân cười khẽ, như vậy cũng tốt, khỏi cần phải uống thuốc.
“Dung Ân”, cách xưng hô ngập tràn sủng nịnh đã không còn, anh ngay cả gọi cũng xưng đủ họ tên cô, “Nếu cô không mơ tưởng lấy đứa trẻ quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không nhanh như vậy có ý nghĩ này”.
“Ngủ trước đi”, Người đàn ông không ngoảnh đầu lại, mặc vào quần áo thường ngày, nhưng không hề làm vóc người hoàn mỹ trở lên kém nổi bật.
Trong toàn bộ gian phòng, lửa dục vọng vẫn chưa kịp tán đi, khi Nam Dạ Tước ra khỏi phòng, Dung Ân ngước nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Cô đứng dậy, thu dọn đống quần áo lộn xộn, rồi đi tắm một lượt, trên bàn trang điểm, có nước hoa mà Nam Dạ Tước từng tặng cô, là hàng cao cấp xa xỉ, nhưng cô chưa từng dùng thử một lần.
Dung Ân yên lặng ngồi xuống, bật máy sấy khô tóc, sau đó xịt một ít nước hoa lên cổ tay rồi xoa lên hai bên cổ, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng bông mềm mại, kéo từ trong tủ quần áo một chiếc va li cỡ đại.
Nam Dạ Tước tặng cô thứ gì, quần áo, giày dép, trang sức, túi xách….Cô đều bỏ hết xuống đáy, chỉ để lại thẻ vàng trong hộp nữ trang, Dung Ân lấy một tờ giấy trắng, viết mật mã, sau đó cất nó cùng thẻ lại một chỗ. Sau khi thu dọn xong, Dung Ân kéo túi để vào trong tủ quần áo, lúc này mởi quay về giường.
Khi nhận được điện thoại của Nam Dạ Tước, đã là giữa trưa.
Lúc đó, Dung Ân vẫn đang ngủ rất say, trông thấy dãy số hiển thị trên màn hình, ngón tay cô vuốt ve những con số nhấp nháy liên tục, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi, “A lô?”.
“Buổi trưa cùng đi ăn”.
“Ừ, ở đâu?”
Nam Dạ Tước nói địa chỉ, Dung Ân ghi lại, sau khi tùy tiện chọn một bộ quần áo, liền ra ngoài.
Tiết trời tháng hai vẫn rét căm căm, bên ngoài tuyết thậm chí đã đông tụ thành những phiến băng, những cây thân gỗ cũng trơ trụi, kém sức sống, tầng hai của nhà hàng, lò sưởi được bất lên ở nhiệt độ cao, thoáng chốc đã khiến cơ thể đang lạnh cóng khôi phục thân nhiệt.
Dung Ân chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, khi Nam Dạ Tước đến, khoác áo choàng màu xám bạc lên lưng ghế, nghiêng người ngồi xuống, ngón tay thon dài gỡ bỏ cúc bạch kim ở tay áo, khi anh nghiêng người ngồi xuống, ở cổ, dấu hôn đêm qua Dung Ân để lại hiện ra rõ mồn một.
Người phục vụ thành thục giới thiệu món ăn, đôi mắt hẹp dài từ thực đơn nhìn lên phía đối diện, “Muốn ăn gì?”.
Cô có phần xấu hổ, không hiểu là do lúc trước đi đường quá lạnh hay vì lý do nào khác, bàn tay nhỏ bé áp lên má, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tùy anh”.
Nam Dạ Tước đưa lại thực đơn trong tay cho người phục vụ rồi thuần thục gọi món, không bao lâu sau, thức ăn đã được bưng ra, hơi nóng bốc lên trông vô cùng ngon miệng.
“Có chuyện gì vui sao?”, cô nhìn ra được, tâm tình Nam Dạ Tước dường như đang rất tốt.
“Hôm nay, có chuyện phải chúc mừng, đặc biệt là cô”, Người đàn ông đột nhiên như ảo thuật gia, lấy từ đâu một bông hồng, sau khi đặt lên bàn, ánh mắt nhìn cô chuyên chú.
Miếng thịt bò bít tết còn chưa kịp nuốt xuống, Dung Ân chỉ cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng.
Cô đoán ra được, ý tứ bên trong câu nói của người đàn ông.
“Chúc mừng cô được tự do?”, Dung Ân cầm lên ly rượu trong tay, cách một lớp chất lỏng đang sóng sánh, người đàn ông phía đối diện mỉm cười nhìn cô.
Thần sắc Nam DẠ Tước vô cùng tự nhiên, không chút mảy may chú ý đến sự thay đổi khác thường trong mắt cô, “Nếu có thể”, anh dừng lại, bổ sung thêm câu nói, “Sau này có chuyện gì có thể tới tìm tôi”.
“Tước thiếu, thật sự hào phóng”, Dung Ân nhấp một ngụm rượu, cảm giác mát lạnh của đá, nhanh chóng thâm nhập xuống dạ dày, cô hơi cau mày, người đàn ông này, ngay khi lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết là một kẻ mát tay. Cũng giống như cuộc chơi này, kết thúc, tất sẽ có bố thí.
“Tôi tưởng rằng, cô sẽ lại làm loạn”.
Dung Ân uống xong ly rượu, đặt xuống bàn, “Không, em hiểu, dù có làm loạn cỡ nào, anh cũng chẳng quay lại, nếu đã như vậy, sao còn phí sức làm gì?”.
Người đàn ông cúi đầu, trong mắt còn sót lại chút ít sự tán thưởng, anh lấy ra từ trong túi áo một tấm chi phiếu đưa đến trước mặt Dung Ân.
Cô vừa cúi đầu nhìn, có thể thấy rõ một khoảng để trống.
Dung Ân cười thành tiếng, cầm lấy tấm chi phiếu, “Anh không sợ em trả giá cao”.
“Dung Ân”, hai tay người đàn ông đặt trên bàn, “Dù cho hiện tại cô ra sao, tôi không phủ nhận, cô trước đây, quả thực khiến tôi bị cuốn hút”.
“Phải không?”, Cũng chỉ là bị cuốn hút mà thôi, “Sau này gặp lại, anh sẽ không còn bị em cuốn hút nữa chứ?”.
Nam Dạ Tước từ tốn thưởng thức vị rượu vang, miệng anh khẽ nhếch lên, chậm rãi nhả ra hai chữ, “Biết đâu”.
Hờ hững trả lời, nhưng lại khiến sắc mặt Dung Ân liền có biến.
Một lần trải nghiệm như vậy, cô vĩnh viễn không muốn có lần thứ hai, vĩnh viễn không.
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, là của Nam Dạ Tước.
Người đàn ông nhận điện, “Tôi ở bên ngoài”, Chỉ duy bốn chữ, liền không nghe thấy tiếng nói của người ở đầu dây bên kia, sự bá đạo, làm việc không biết mệt mỏi, khí thế cường hãn, hoàn toàn luôn tự biến mình thành trung tâm.
“Sau này định thế nào?”, Nam Dạ Tước cúp điện thoại, ngón tay thon dài, châm một điếu thuốc.
“Còn sao nữa, dù gì, cũng có anh trả phí, em cả đời cũng không cần lo lắng”, thanh âm Dung Ân lãnh đạm, ngay cả biểu cảm cũng không chút gợn sóng, khóe môi mỏng của Nam Dạ Tước khêu gợi nhả ra một vòng khói, cô lúc này, quá mức tĩnh lặng, không khỏi khiến anh một lần nữa phải cân nhắc lại quan hệ giữa hai người, có thật sự không còn hay không?
Hai bên lưu luyến, cũng chỉ có thể xác, thủ đoạn tán tỉnh.
Cô không hiểu tình hình, lại thay đổi quá mức, vì thế, anh chán ghét.
Anh cầm lấy ly rượu, Dung Ân tự nhiên sẽ không làm mất hứng, nhẹ nhàng cụng ly, uống một hơi cạn sạch, cũng tuyên bố mối quan hệ của hai người chính thức kết thúc tại đây.
“Cô ăn nhiều một chút”, Người đàn ông nói xong, cầm lấy điện thoại, không nói dư thừa, đứng dậy tính tiền. Trước khi rời đi, anh khom lưng, đôi môi mang theo vị rượu thanh mát nhàn nhạt khẽ hôn lên gò má cô, buông hạ mi mắt che khuất con ngươi đen bóng, sau đó đứng thẳng dậy, đi ra ngoài.
Bàn gần đó, ánh mắt hai cô gái nhìn vào nhuốm đầy ghen tị.
Trong mắt bọn họ, một màn vừa rồi giống như người đàn ông có việc gấp cần phải đi ngay, nên hôn bạn gái thay lời xin lỗi.
Dung Ân tự rót cho mình một ly rượu đầy, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, mỗi đĩa đều còn rất nhiều, Nam Dạ Tước nói đúng, cô nên ăn nhiều một chút.
Khẩu vị ăn uống khá lên, cô không giữ ý mà ăn vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng có người đi qua, còn ngoảnh lại nhìn vì hiếu kỳ.
“Mẹ, mẹ nhìn kìa, cô ấy đang khóc…..”
Bàn tay bé nhỏ bụ bẫm của đứa trẻ vươn lên vai, Dung Ân đưa tay lên mặt, lúc này mới biết, khắp mặt đều là nước mắt.
Dạ dày đột nhiên khó chịu, dường như, cô đã ăn quá nhiều.
Ngoài cửa sổ, Nam Dạ Tước vận trên người âu phục, thân ảnh cao lớn tựa trên lưng xe thể thao màu xanh, người đàn ông không ngay lập tức lên xe, mà đứng lại châm một điếu thuốc, Dung Ân ngoảnh đầu nhìn lại, thậm chí có thể nhìn thấy khói thuốc đang vấn vít trên đỉnh đầu anh.
Ngón tay, xoa xoa khoảng trống trên tờ chi phiếu, vì mồ hôi trong tay mà để lại nhiều vết nhăn, Dung Ân cầm lấy, xé nát, vứt vào trong ly rượu.
Nam Dạ Tước, cái tôi muốn chỉ là tự do, duy chỉ có thứ đó.
Anh không phải trượng phu của cô, nếu như ly hôn, anh có nghĩa vụ phụ cấp cho cô một số tiền đền bù, nhưng không phải, ra khỏi nhà hàng này, giữa hai người, đã không còn gì!
Dưới lầu, Nam Dạ Tước giẫm lên nửa điếu thuốc còn lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn Dung Ân, bốn mắt nhìn nhau, không ai né tránh, cứ như vậy không kiêng dè.
Sau cùng, vẫn là ánh mắt người đàn ông lảng đi nơi khác.
Lên xe, chiếc xe chở theo ký ức của Dung Ân, mang sự độc tài của anh chính thức bước ra khỏi cuộc sống của cô.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh không hề được báo trước, ngơ ngác nhìn Dung Ân thu dọn hành lý.
“Dung tiểu thư, chị đi thật sao?”
“Đúng vậy”, Dung Ân cất đồ của mình vào túi da, sau khi thu dọn xong xuôi, khi nhìn lại, căn phòng rộng lớn đã lộ ra vẻ trống vắng, cô lột ga trải giường cùng vỏ gối, “Em đem những thứ này vứt đi”.
“Dạ…..”
Dung Ân thấy cô phân vân, liền nửa đùa nửa thật, “Cậu chủ không thiếu tiền, hơn nữa, nói không chừng đêm nay sẽ lại có người phụ nữ khác đến, ai thích dùng lại đồ của người khác chứ?”.
“Vâng, được rồi ạ”, Vương Linh đi xuống lầu tìm hộp các tông, Dung Ân dọn nốt đồ trang điểm để vào túi.
Sau khi dọn dẹp xong, khi Dung Ân rời đi, trong tay đã là một túi da cộm đồ.
Tất thảy, đều mang theo sạch sẽ.
Chung qui, cũng không còn ở lại Ngự Cảnh Uyển.
Cô ra đi nhân lúc Vương Linh đang tìm đồ, Dung Ân không thích nặng nề chuyện từ biệt, đứng dưới hoa viên gần cổng biệt thự, cô buông túi da, xoay người, nhìn lại lần cuối.
Chương 72: Sự thật của một năm về trước
“Hơn nữa tướng mạo cũng đường hoàng, hôn anh rất lời”.
——–
—
Thoảng chốc đã xế chiều.
Trên ban công thiết kế theo phong cách châu Âu, dường như hãy còn phảng phất hình ảnh hai người.
Xuyên qua lớp sương mù mỏng tang trắng đục, cô trông thấy dáng dấp Nam Dạ Tước đang thưởng thức ly rượu vang đỏ, còn cô, tựa đầu vào vai anh, nếu như không vì những hiểu lầm chồng chất, hai người hẳn sẽ rất hợp nhau.
Ánh dương cuối chiều rơi rớt lại, chiếu rọi lên bả vai cô, nắng vàng le lói rọi sáng những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng.
Chiếc túi da được kéo đi, để lại hai rãnh nhỏ trên con đường bằng sỏi, lòng bàn tay cô tê dại, trong hoa viên, một bông hoa hay ngọn cỏ, cô cũng chưa từng liếc qua, hôm nay nhìn lại, mới biết cảnh sắc tuyệt đẹp đến nhường nào.
Nơi này, đã chứng kiến biết bao kỷ niệm giữa cô và Nam Dạ Tước, lúc này đây, hiện hữu rõ mồn một tựa như một thước phim quay chậm.
Lần đầu tiên gặp gỡ, anh nói, “Cùng tôi ngủ một đêm, thế nào?”
Sau này, anh nói, “Em muốn gì, tôi cũng cho em cái đó”.
Cho đến đêm hôm qua, khi hãy còn đang hoan ái trên giường, anh nói, “”Nếu cô không mơ tưởng lấy đứa trẻ quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không nhanh như vậy có ý nghĩ này”.
Tới ngày hôm nay, anh nói, “”Hôm nay, có chuyện phải chúc mừng, đặc biệt là cô”.
Dung Ân cảm giác như chính mình vừa trải qua một giấc mơ. Cho tới khi tỉnh lại, vẫn chỉ một mình cô độc lẻ loi và vô vọng.
Đàn ông.
Nói đã chơi chán, quả thực quá dễ dàng, Dung Ân nhịn không được cảm giác vui mừng, đối với Nam Dạ Tước, may mắn cô đã sớm đề phòng. Một đêm phóng túng ngày hôm qua, cũng chỉ là đòn bẩy hối thúc anh buông tay, sự chủ động của cô đã không còn làm anh hứng thú, cô đề nghị giao dịch, càng nhấn mạnh rõ mối quan hệ ràng buộc giữa hai người, Nam Dạ Tước quả nhiên rất nhạy bén, khi buông tay, không chút mảy mai dây dưa dài dòng.
Đứng chờ rất lâu bên đường, Dung Ân mới bắt được xe, cô để hành lý vào sau cốp xe, sau đó đi đến bệnh viện chức năng.
Khi Nam Dạ Tước trở về Ngự Cảnh Uyển, đã là chập choạng tối.
Trên tầng hai, Vương Linh đang thu dọn, kỳ thực cũng không có gì phải sắp xếp lại, chỉ là trải mới ga giường, vỏ gối và đốt tinh dầu, đem mùi hương của Dung Ân còn lưu lại tan biến toàn bộ.
Khi Nam Dạ Tước đẩy cửa vào, gần như, tưởng chính mình đã vào nhầm phòng, anh đứng ở cửa rất lâu, mãi cho đến khi trông thấy Vương Linh mới tỉnh táo lại.
“Cậu chủ, cậu về rồi ạ”.
Người đàn ông cởi áo choàng, ném tùy ý xuống giường, “Cô ở đây làm gì, ai cho cô đổi lại đồ?”.
“Là Dung tiểu thư ạ”, Vương Linh đứng trước mặt anh, “Tiểu thư nói, chủ mới của nơi này sẽ không thích dùng lại đồ, nên dặn tôi thay mới toàn bộ”.
Nam Dạ Tước cởi cà vạt, mở tủ quần áo, bên trong trống không, chỉ còn lại móc treo lủng lẳng, ngày thường cô chẳng hề động vào đống quần áo này lấy một lần, khi ra đi lại mang theo toàn bộ, bàn trang điểm cũng trống trơn, bóng lưng người đàn ông quay lại, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười cứng nhắc, cô, khi đã thông suốt, học cả thói khôn ngoan.
“Được rồi, ra ngoài đi”.
Nam Dạ Tước đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, trên người, hãy còn lưu lại cảm giác đau nhức vì vết cắn Dung Ân để lại đêm qua bị nhiễm nước, anh mặc áo choàng ngủ, cũng không để ý, hơn nữa, vết thương qua vài ngày rồi cũng sẽ liền lại.
Dung Ân hoàn thành xong thủ tục xuất viện cho mẹ cô, trời cũng đã sẩm tối, sau khi dọn dẹp xong xuôi, lúc này mới cảm giác được bụng đang không ngừng sôi lên, “Mẹ, con ra ngoài mua đồ ăn về rồi”.
Mẹ Dung mặc bộ đồ ngủ, ngồi dựng dậy, căn nhà vẫn ấm cúng như trước đây, tuy rằng chỉ rộng vừa phải, nhưng vẫn là nhà, “Ân Ân, cuối cùng….chúng ta cũng về rồi”.
Dung Ân thổi thìa cháo đưa lên miệng bà, “Mẹ, ăn đi kẻo nguội, chắc mẹ đã đói lắm rồi”.
“Mẹ….tự ăn được”, tay trái mẹ Dung run rẩy cầm lấy bát cháo, “Sau này…..mẹ cũng sẽ tự ăn, mẹ….không muốn làm phiền con”.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, cõi lòng Dung Ân xót xa, hốc mắt ửng đỏ.
“Nha đầu ngốc….”, mẹ Dung sau khi thử vài lần mới đưa được thìa cháo tới miệng, “Con có công việc của con….Mẹ, chỉ có tự chăm sóc được mình, con mới có thể yên tâm đi làm….”.
“Mẹ, con tin”, Vẻ mặt Dung Ân ngập tràn ấm áp, tay phải đặt trên đùi đã không còn tê liệt của mẹ, “Mẹ sẽ mau chóng bình phục”.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian